Núi Chứa Chan và những trải nghiệm thú vị có thể bạn chưa biết
Tớ từng nghe ai đó bảo rằng, đường đi khó thường dẫn đến những nơi đẹp và núi Gia Lào (núi Chứa Chan) là một nơi như thế. Khi đôi vai hì hục vác những ba lô nặng trĩu sự tò mò, háo hức, mang cả con tim khát khao được khám phá thế giới; để rồi thổn thức trước sự kỳ vĩ của thiên nhiên, chỉ muốn thả rơi tâm hồn vào những mảng mây vắt ngang thế giới. Để tớ chia sẻ chút kinh nghiệm leo núi Gia Lào cho các cậu nhé!
Đường đến Chứa Chan
Núi Chứa Chan còn gọi là núi Gia Ray hay núi Gia Lào thuộc huyện Xuân Lộc, tỉnh Đồng Nai, với độ cao 837 m, là ngọn núi cao thứ hai ở Nam Bộ (sau núi Bà Đen – Tây Ninh). Núi cách Sài Gòn khoảng 100 km, đi dọc theo quốc lộ 1A về hướng Đồng Nai. Có rất nhiều cách để khám phá ngọn núi này, ví như đi theo hướng chùa. Nhưng theo kinh nghiệm leo núi Gia Lào của tụi tớ thì theo đường cột điện để lên đỉnh núi sẽ dễ hơn.
Những đôi chân miệt mài khám phá
Xuất phát lúc 14:00, từ chân núi, chúng tớ mất 3 tiếng để lên đỉnh với hi vọng đón kịp hoàng hôn. Quãng đường này khá dốc, tốn nhiều sức nhưng cũng không quá khó (nhất là đối với những bạn đã từng leo Bà Đen). Đường lên núi xuyên qua những vườn điều, rừng tre, đôi lúc gặp những chú đi rừng, chặt từng bó ba bốn chục cây kéo xuống núi bán.
Thế nhưng mọi thứ không đơn giản như vậy, đi được 1/3 quãng đường thì trời bắt đầu đổ mưa, dù đi dưới những tán cây rừng, nhưng những hạt mưa vẫn len lỏi qua đủ làm ướt hành trang bọn tớ. Những con dốc bắt đầu trở nên khó khăn hơn, hành lý mỗi lúc một nặng vì ướt, nhưng rồi những đôi chân vẫn miệt mài từng bước trong cuộc hành trình.
Khao khát núi rừng
Vốn dĩ núi rừng là đặc sản miền Bắc, thế nên cái cảm giác khao khát được đứng trên đỉnh, nơi mây gió ngập tràn càng thôi thúc tớ nhiều hơn. Miệt mài từng bước chân mãi đến khi ngẩng đầu dậy, thấy sương đã tan, ánh nắng buổi hoàng hôn le lói xuyên qua đỉnh đầu, khung cảnh mở rộng ra trước mắt mà lòng quên hết mỏi mệt.
“There are no foreign lands.
It is the traveler only who is foreign”
– Robert Louis Stevenson”
“Không có mảnh đất nào là xa lạ,
chỉ có kẻ lữ hành là người lạ”
Bỏ lại sự mệt mỏi, gánh nặng trên vai, đôi chân đã phồng rộp vì giày ướt, bằng cả tâm hồn khao khát được khám phá và chinh phục, bọn tớ trầm trồ ngắm nhìn thế giới. Nếu miền núi phía Bắc quyến rũ với thứ phong cảnh mê hoặc, đầy những núi đồi trùng điệp khiến ta không dứt ra được, thì núi miền Nam lại khác, khi ở độ cao vừa phải, đường tầm mắt trải dài, vượt qua những đô thị đầy ánh sáng và dừng lại ở chốn yên bình nào đó xa xôi.
Xa nơi phố thị ồn ào
Từ trên đỉnh núi, dường như chỉ cách thành phố có một cái ngoái đầu, nơi ánh sáng nhộn nhịp rực rỡ dưới kia, thế nhưng mọi thứ trở nên xa vời. Cũng giống như đang đứng trong bóng tối theo dõi dòng chảy cuộc sống ngoài kia vậy, khi bản thân ta không phải vướng bận điều gì, chỉ ngồi im tận hưởng cuộc sống mà thôi.
Không gian yên tĩnh trên đỉnh núi đẩy bọn tớ vảo cái cảm giác thư giãn, không âu lo muộn phiền. Nhanh chóng chuẩn bị củi lửa cho buổi tiệc nướng trước khi trời tối, hai đứa con trai hì hục cố gắng làm lửa từ những cành củi đã ướt, rồi mừng rỡ khi chút lửa le lói hiện ra.
Thức dậy trên những tầng mây
Cả đêm trời mưa lạnh kinh khủng, bọn tớ nằm co ro trong lều, chỉ mong cho trời mau sáng. Rồi chẳng bõ công cả đêm thao thức, sáng dậy, mở mắt ra đã thấy ngập tràn trong mây.
Đỉnh núi sáng sớm mù sương, rồi cái khoảnh khắc mặt trời ló rạng, tỏa ra thứ ánh sáng diệu kỳ đầy mê hoặc, mà tớ gọi là màu hạnh phúc, bao phủ khắp không gian xung quanh. Màu hạnh phúc chỉ xuất hiện một chút thôi, nhẹ nhàng lướt qua khung cảnh, rồi để lại những trái tim thổn thức. Thời gian như lắng đọng lại cùng khoảnh khắc ấy, khi tâm hồn và thiên nhiên hòa quyện lại.
Đun vội chút nước, pha cốc cà phê rồi cứ thế ngắm nhìn thiên đường, khi mà cả một bầu trời hạnh phúc đánh thức mọi giác quan trong con người, khơi dậy những xúc cảm mà máy ảnh không thể nào ghi lại hết được.
Sương sớm lạnh vô cùng, bay từ tai này qua tai kia, thấm vào ướt đẫm vạt áo, ngấm vào da vào thịt, vào cả tâm hồn nên thơ. Đôi tay run rẩy, xoay nhẹ ống kính, tớ chụp vài tấm ảnh rồi cứ thế để khảnh khắc trôi qua trong ánh mắt.
Tưởng chừng thế đã là hạnh phúc, nhưng rồi khi mây tan, đỉnh núi vươn mình lên trên những tầng mây bên dưới, bọn tớ mới thấy được sự kỳ vĩ của thiên nhiên. Khi mây bay đầy dưới chân, phủ kín những làng quê bên dưới, cảm giác nếu có nhảy được xuống dưới ấy chắc hẳn phải êm lắm, nhiều những mây thế kia mà.
Dù cho đã leo núi vài lần, nhưng đây là lần đầu tiên bọn tớ bắt được khoảnh khắc này khi đứng giữa muôn trùng mây, nắng chiếu qua đỉnh đầu, gió lùa đám cỏ xào xạc, trong lòng đong đầy những Chứa Chan.
Cả một bầu trời nhớ thương
Mãi cho đến khi quay trở lại thành phố, tớ vẫn nhớ nhung những giây phút trên đỉnh núi buổi sáng ngày hôm ấy, khi tránh xa khỏi cuộc sống xô bồ tấp nập, không âu lo phiền muộn. Rồi bất chợt nhận ra rằng, khi còn đang trẻ, dẫu cho đôi vai có đau, chân có mỏi, hãy cố gắng đi thật nhiều để đong đầy những trải nghiệm.
Lưu ý cho chuyến đi trọn vẹn
- Có rất nhiều đường lên đỉnh núi, nhưng nếu đi lần đầu hãy lựa chọn cung đường cột điện. Đây là đường của bộ đội, các bạn chỉ cần men theo đường dây điện để lên tới đỉnh núi. Với thể trạng bình thường, sẽ mất khoảng 3 tiếng cho cung đường này.
- Từ Quốc lộ 1A, tới Xuân Lộc, Đồng Nai, rẽ trái vô đường Hùng Vương, sau 200 m rẽ trái vào Ngô Quyền, đi thêm khoảng 1.5 km rẽ trái vào Hoàng Đình Thương là tới đường cột điện. Tọa độ vị trí gửi xe là 10.930522, 107.393303
- Để đề phòng hãy mang theo áo mưa tiện lợi và nhớ mang xuống, đừng bỏ lại trên núi nhé.
- Hãy chuẩn bị đôi giày tốt để leo núi. Không cần là giày chuyên dụng nhưng hãy tránh những đôi giày mũi cứng, sẽ rất vất vả cho chuyến đi của bạn đấy.
- Và nhớ đừng lấy gì ngoài những bức ảnh, đừng để lại gì ngoài những dấu chân.
Chúc các cậu có một chuyến đi thiệt vui vẻ, cũng sẽ ngắm nhìn được những sắc màu hạnh phúc và mãn nguyện với thứ cảnh sắc tuyệt diệu của thiên nhiên. Cùng chia sẻ kinh nghiệm leo núi Gia Lào (núi Chứa Chan) với mình nha.
Tác giả: Đinh Quyền Sinh